Đọc để hiểu học toán cả đời và đôi vai của mẹ đã vất vả nhường nào
Toán – đó là một khía cạnh quan trọng của cuộc sống của chúng ta. Nó không chỉ là một môn học trong sách giáo trình, mà còn là một kỹ năng quan trọng giúp chúng ta giải quyết nhiều vấn đề phức tạp trong cuộc sống hàng ngày. Đôi khi, tôi không thể không nhớ về những năm tháng học toán, và đặc biệt, tôi nhớ về nỗi vất vả của mẹ, người đã dành cả cuộc đời mình để đảm bảo rằng tôi học toán thật giỏi, mặc dù hoàn cảnh gia đình không hề giàu sang.
Khi mùa thu đang theo những cơn mưa tới, tôi, một cô gái 21 tuổi lại trầm ngâm hơn lứa tuổi thật nhiều! Lại một mùa tốt nghiệp- mùa của bao vẻ háo hức của tân sinh viên, mùa của nơi khởi đầu những lo âu, vất vả của cha mẹ. Cánh cổng đại học thật gần các em mà thật xa với cha mẹ.
Năm ấy tôi cũng đứng trước cánh cổng này, vai mang một chiếc cặp lỉnh kỉnh, không cha mẹ bên cạnh. Thật cô đơn nhỉ? Có lẽ, lúc đó cha mẹ tôi đang gặt lúc ở dưới nhà, công việc ngập đầu nên không thể cùng tôi nhập học.
Ngẫm lại, thoáng cái đã 3 năm rồi!
Tôi yêu mẹ, người vì toán học của tôi mà đôi vai trễ xuống
Mẹ tôi, một người phụ nữ mạnh mẽ và kiên trì, theo những câu chuyện về cuộc đời bà thì có vẻ bà còn không được học cấp 2. Ông bà ngoại quá nghèo nên bà phải bỏ học về đi gặt lúa thuê, phụ giúp gia đình. Vẻ ngoài của bà bị thời gian nhào nặn từ cô thiếu nữ trở thành người phụ nữ nông thôn thô kệch. Nhưng sâu thẳm trong đó, tôi biết, bà yêu tôi. Bà ước muốn tôi sau này “ổn định” như mọi người ở quê mong mỏi.
Chính vì điều đó, dù có vất vả nhường nào luôn rủ rỉ vào tai tôi: “Con phải học thật giỏi vào!”. Với những ngôn ngữ khô khan của “người nhà quê”, trong tư tưởng của bà luôn là:
“Ngay môn toán mà con không học giỏi thì sau này mua rau, mua thịt tính như thế nào!”
“Nhưng toán trong sách khác mà mẹ…”
“Không nhưng nhị gì hết, con nhà người ta cũng học thêm, con cứ đăng kí đi! Cùng lắm là bán bầy heo sớm một chút!”
Bà ấy nói rằng toán là một phần quan trọng của sự thành công trong cuộc sống và Người đã dành nhiều thời gian và tâm huyết để đảm bảo rằng tôi phát triển kỹ năng này tốt nhất có thể. Tôi nhớ mãi những buổi tối dài và chồng sách toán nâng cao làm cong cả bàn học, mẹ thì ngồi bên cạnh khâu khâu vá vá.
Nỗi vất vả của mẹ không chỉ đến từ việc chăm lo việc đồng áng mà còn bao gồm việc khích lệ tinh thần tôi. Tôi nhớ mãi cái năm ấy, khi tôi học lớp 7, tôi được lựa chọn vào đội tuyển đi thi học sinh giỏi toán trên tỉnh. Mẹ dậy sớm hơn hằng ngày rất nhiều. Mẹ nấu một nồi xôi gấc, rồi đùm vào bị cho tôi mang đi.
Nhưng làm gì dễ dàng có happy ending như vậy! Tôi không đủ điểm để nằm trong top 3. Nhớ đêm đó, tôi ôm mẹ khóc ướt đẫm gối. Mẹ tôi chỉ cười xòa: “Ôi giời, sao lại khóc thế, chỉ là một cuộc thi thôi. Sau này con nhiều nhiều nữa mà con!”
Nhưng giây phút ấy mẹ có thất vọng không nhỉ?
Gia đình chúng tôi không thể mua sách mới mỗi khi có phiên bản cập nhật, và tôi luôn dấu mẹ tôi điều này, sợ cả nhà sẽ phải “thắt lưng buộc bụng” chỉ vì muốn mua cho tôi một quyển sách quá đỗi đắt đỏ như vậy.
Bạn có thắc mắc gia đình tôi có bao giờ cãi nhau vì việc mẹ “đầu tư” học toán như vậy không? Chắc chắn là có rồi. Bố tôi là một người phụ hồ, năm tháng để lại nhiều vết tích trên nét mặt cương nghị của ông. Những người bạn làm cùng bố tôi thì không phải ai cũng tốt. Họ chính là những con sâu, sâu bọ ăn sạch đi những ngọn rau tươi mát trong vườn. Vì họ không thể lo cho con họ như cách mẹ tôi lo cho tôi. Nên họ ghen ghét và lời ra tiếng vào về tôi.
Ngày trong kí ức của tôi, bố tôi say rượu đã đánh mẹ và mắng tôi là loại ăn tàn phá hại. Thi thố gì dăm ba cuộc thi vớ vẩn, còn đốt tiền vào việc mua sách cho tôi. Con nhà người ta đã đi làm công nhân từ khi nghỉ học còn tôi thì mười ngón tay không chạm vào cái quốc, cái liềm.
Có lẽ những tháng ngày quá mệt mỏi và nhọc nhằn khiến con người tiêu cực trong ông nổi dậy. Vết sẹo trên tay mẹ còn mãi, như lời nhắc nhở bố tôi về trận ẩu đả đó đã xảy ra. Từ đó, bố tôi không còn uống rượu. Ông xin lỗi mẹ trong nghẹn ngào, ánh mắt nhìn tôi lại càng áy náy. Tôi cũng không rõ cảm giác của mình là gì. Nhưng tôi muốn dùng tất cả những gì mình có để chứng minh cho bố tôi thấy rằng tôi yêu toán học và mẹ tôi cũng vậy. Mẹ không sai khi cùng tôi yêu toán học.
Vì đâu mẹ tôi chấp nhận hy sinh vì toán học và tôi nhiều tới vậy?
Hoài tưởng về những ngày tháng ấy, tôi không thể không thấy biết ơn mẹ mình. Cô ấy đã hi sinh nhiều thời gian và cả tinh thần để đảm bảo rằng tôi có cơ hội học tốt. Mẹ tôi không phải một học sinh giỏi thập chí nếu không nói khó nghe là “thất học” nhưng bà luôn thấy rằng môn này có ý nghĩa quan trọng trong cuộc sống. Bà ấy đã truyền đạt niềm đam mê và khát vọng toán học cho tôi, và đó đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống của tôi.
Môn toán không chỉ đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống học tập mà còn ảnh hưởng đến tất cả các khía cạnh khác của cuộc sống. Nó giúp tôi phát triển tư duy logic, khả năng giải quyết vấn đề, và kỹ năng phân tích. Nó cũng giúp tôi xây dựng sự tự tin và sẵn sàng đối mặt với những thách thức khó khăn trong cuộc sống. Tôi chẳng thể nào quên những lần mẹ tôi nói rằng “Toán không chỉ là một môn học, nó là một cách suy nghĩ.”
Ngày nay, tôi đã trưởng thành và đã có thể tự mình điều hành cuộc sống của mình. Tôi đã có cơ hội thấy rằng kiến thức toán học mà mẹ tôi đã truyền đạt cho tôi đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Nó đã giúp tôi có được công việc tốt, giải quyết những tình huống khó khăn và đạt được những thành tựu mà tôi từng mơ ước.
Tôi đã nhìn lại rất nhiều lần, con đường mà mình đang đi. Nhìn lại hàng lúa mà mẹ cấy trên đồng. Nhìn lại cách mẹ cầm lưỡi liềm vạch luống cỏ tìm tương lai cho tôi. Cho tôi có điều kiện như những người bạn đồng trang lúa. Để tâm hồn tôi luôn tâm niệm: “Tôi là con của mẹ, tôi chính là cổ phiếu có lời nhất trong cuộc đời bà và thành tựu để bà tự hào”.
Nếu không có nỗi vất vả không biết mệt mỏi của mẹ, tôi không thể có cuộc sống như hiện nay. Hay tôi cũng trở thành một người làm công bình thường, cũng bị những nỗi lo cơm áo gạo tiền vùi dập mà trở nên gay gắt với cuộc đời, với người khác. Tôi thấy rằng môn toán không chỉ là một môn học, mà còn là một phần quan trọng của cuộc sống, cuộc đời. Tôi có thể tự tin nói rằng tôi chính là minh chứng cho câu nói học giỏi toán chắc chắn sẽ làm nên chuyện. Tôi sẽ luôn biết ơn và trân trọng những gì mẹ tôi đã làm cho tôi, và tôi hy vọng rằng tôi có thể thể hiện điều đó bằng cách sử dụng kiến thức toán học của mình và tình yêu của mẹ để giúp đỡ người khác và tạo dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người.
Lời kết cho những vất vả của mẹ và tương lai toán học của tôi
Những kỷ niệm về nỗ lực của mẹ tôi vẫn đọng mãi trong tâm hồn tôi, và tôi biết rằng tôi sẽ truyền đạt tinh thần này cho con cái tương lai của mình. Tôi sẽ không bao giờ quên những đêm thức trắng và những buổi học căng thẳng cùng mẹ. Tôi sẽ không bao giờ quên những bài học quý báu về sự kiên nhẫn, động viên và tình yêu vô điều kiện.
Mẹ tôi đã chứng minh rằng không có gì là không thể nếu bạn có đủ lòng kiên trì và tình yêu cho con cái. Và trong lòng tôi, môn toán không chỉ là một phần của quá trình học tập, mà còn là một phần của cuộc sống, một hành trình của sự phấn đấu và thành công. Tôi biết rằng mẹ tôi đã tặng tôi món quà quý báu nhất, và tôi sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng nó suốt đời.
Sinh viên cũng về hết rồi, những chiếc lá mùa thu thì vẫn đang rơi. Tôi sẽ về thăm ba mẹ, hẹn gặp lại các bạn trên con đường chinh phục toán học và nắm lấy cuộc đời của chính mình.